Nam Vu
Phan_35
Một điều đáng nhắc tới là, trong thời gian Hà Ninh ly khai, hoang thành đã đổ hai cơn mưa nhỏ, cống phẩm trước thần điện đã chất thành núi.
Ngoài thành lại khai khẩn ra mấy ruộng mạch, Oni và Nadya trở về hoang thành dẫn các cô nương gieo trồng nhiều hạt giống, tin rằng khi Hà Ninh trở về có thể kinh ngạc một phen.
Y không ở đó mà cũng đổ mưa sao?
Hà Ninh nhìn cuộn da dê trong tay, trầm tư nửa ngày, khóe miệng cong lên. Là y nghĩ trật rồi, như vậy mới là bình thường.
Xung quanh hoang thành đã được bãi cỏ bao quanh, nước sông chảy từ trong thành ra không ngừng đổ vào hồ bán nguyệt, đại mạc biến thành thảo nguyên, tự nhiên sẽ có mưa đổ xuống.
Chỉ cần không ngoài ý muốn, hoặc ông trời lại ‘đùa’ ác liệt lần nữa, hoang thành hiện tại, và Vu thành bốn trăm năm trước, sẽ không còn biến thành một vùng hoang mạc.
Cất cuộn da dê đi, Hà Ninh ngồi khoanh chân trên lưng ma mút, một tay chống cằm, hoang thành đã thay đổi, thành Burang có phải cũng vậy không?
Nếu chuyện đúng như y nghĩ, thì có thể thở ra một hơi rồi. Vu lực trên người Hà Ninh luôn có hạn, mấy tòa thành còn được, phía đông cũng miễn cưỡng, nhưng nếu cả đại lục đều trông chờ vào y cho đổ mưa, trăm phần trăm sẽ ‘cực mà chết’.
Đại vu các đời đều rất đoản mệnh, kẻ mạo danh Ortiramhs không tính, vị đã chết trong âm mưu bốn trăm năm trước cũng loại bỏ, bấm ngón tay tính toán, Hà Ninh tuyệt đối không muốn giống như chư vị tiền bối cúc cung tận tụy rồi chết yểu. Nói y ích kỷ cũng được, thế nào cũng được, cuộc sống tốt đẹp, mới sống có hai mươi mấy năm, y còn chưa sống đủ!
Thằn lằn xanh bay phía trên ma mút, chị em long ưng đi theo sau nó, Shim đang theo đuổi đôi chị em này triển hiện tư thế kiêu hùng và lông vũ trơn bóng, thỉnh thoảng còn khoe khoang ‘giọng ca’ lảnh lót. Thành chủ Sekurus của thành Battier ngồi trên lưng Shim xém chút bẻ gãy cung, hắn đang rất xúc động, muốn cho tọa thú của mình một quyền ngất luôn, thực sự quá mất mặt!
Hà Ninh ngồi trên lưng ma mút, Ito chỉ có thể đi tìm địa hành thú, nếu dám tiếp tục ngồi chung, chủ thành Burang tám phần sẽ một đao chém hắn.
Đối với tính cách của thành chủ đại nhân này, chiến sĩ Bờm Đen đã có thể nghiệm sâu sắc, người duy nhất có thể làm như không thấy ánh mắt ‘giết ắt chết’ đó, đại khái chỉ có Miya luôn đi theo bên cạnh Hà Ninh.
Mặt rời chiếu rọi, thằn lằn xanh bay mệt rồi, cũng ngồi trên lưng ma mút, ma mút lập tức rống lên một tiếng bất mãn, vóc dáng của thằn lằn xanh tuy vẫn không so được với thằn lằn đen, nhưng cũng đủ khả quan. Ma mút biểu thị, cái tướng lớn như vậy ngồi trên người nói, có còn lòng công đức hay không?
Hà Ninh vỗ vỗ thằn lằn xanh, lại leo lên cổ ma mút, đưa nửa trái dưa hấu sa mạc trong tay cho nó, vòi voi cuộn lên, miễn cưỡng không còn kháng nghị nữa. Hà Ninh thở ra thoải mái, nhìn nhìn thằn lằn xanh đang duỗi thẳng chân sau ném dưa hấu vào miệng, lại liếc nhìn ra phía trước, thằn lằn đen thỉnh thoảng quay đầu, rục rịch và cũng muốn nếm thử một chút tư vị ngồi trên lưng ma mút, lại ngó ngó ba con long ưng đang bay trên đỉnh đầu, cuối cùng là bốn mắt nhìn nhau với con vẹt xanh đưa tin tới, “Vẫn là mày tốt.”
Vẹt xanh nghiêng nghiêng đầu, lông vũ màu đỏ trên đầu run rẩy vài cái, con mắt tròn vo lộ ra khó hiểu, Hà Ninh sở sờ nó, “Đều là họa do thông minh gây ra, ngốc một chút tốt hơn.”
Vẹt xanh: “…”
Gần tối, liên quân bắt đầu dựng trại.
Lều trại dính liền xuất hiện trong sa mạc, Hà Ninh tìm được một chỗ đất hơi lõm xuống, phủi cát vàng trên mặt ra, không ngờ là một đá núi màu đen.
Búng tay một cái, một cột nước từ trời đổ xuống, tình cảnh tương tự lặp lại đã vô số lần, nhưng vẫn dẫn lên ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Vẻ mặt của Mudy và đám người Sekurus đều không tốt lắm. Đã càng lúc càng tới gần thành Ariel, nhưng lại không phát hiện bất cứ dấu người nào, chỉ có tin tức hai vị thành chủ thông qua diều hâu đưa tới. Vu nữ của Ortiramhs tới thành Ariel, Amala và Mariga xảy ra dịch bệnh đáng sợ, rất có thể là âm mưu do thành Ariel và thần điện tạo ra.
Hai vị thành chủ lấy danh nghĩa thần linh phát thệ, tuyệt không khuất phục kẻ âm mưu, chỉ hy vọng liên quân có thể mau tới.
Từ khi được Hà Ninh thông báo vu nữ vạch ra tất cả âm mưu bốn trăm năm trước đã trở lại, Mudy luôn nghĩ tới sẽ có ngày này. Như vậy cũng tốt, đích thân giết chết ả, mới có thể kết thúc tất cả.
Hơi thở hung ác đột nhiên tăng mạnh, sát dục điên cuồng vô hình lan rộng, trên mặt Sekurus hiện ra vảy màu xám, những thành chủ khác sắc mặt tái nhợt, vô thức sờ loan đao trên eo. Cho dù biết cơn giận và sát ý của Mudy không phải nhắm vào mình, nhưng vẫn không khống chế được sợ hãi nổi lên trong nội tâm, trong một khắc nào đó, bọn họ xém chút đã nhũn chân quỳ xuống đất.
Mudy Burang là huyết mạch trực hệ của đế vương Aram, là hậu duệ vương thất đã từng thống trị cả đại lục, là vương giả trời sinh.
Một câu nói trong ký ức trống rỗng đã khắc sâu vào lòng mọi người.
Đầm nước đã đầy, Hà Ninh vỗ vỗ tay, thỏa mãn gật đầu. Thời gian sau nơi này lại là một ốc đảo.
Suốt đường tới đây, đầm nước và ốc đảo thế này đã để lại mười mấy chỗ, ngay cả ngoài thành Holcim cũng có bút tích của Hà Ninh.
Người Holcim hoàn toàn thất vọng với thần điện và thành chủ đã hiến toàn bộ thành kính cho Hà Ninh. Giống như trong lúc tuyệt vọng vớ được một cọng rơm cứu mạng, không chỉ vì thân phận ‘người thần dụ’ của Hà Ninh, quan trọng hơn là, như vậy mới có thể thoát khỏi vận mệnh trở thành nô lệ.
Tín ngưỡng người thần dụ mới, trở thành tín đồ thành kính nhất, cho dù Holcim không còn là Holcim ngày xưa, chỉ có thể trở thành phụ thuộc của Burang, ít nhất bọn họ có thể sinh sống tự do, chứ không phải rơi vào cảnh ngộ trở thành nô lệ và tù binh mặc người giao dịch đánh chết.
Hà Ninh vuốt cằm, biết rõ sự thành kính của người Holcim giống như hàng giảm giá, nhưng y không để ý, kết quả như thế cũng coi như không tồi. Mudy không có bất cứ dị nghị gì đối với quyết định của Hà Ninh, chỉ cần Mudy gật đầu, những thành chủ khác cũng không là vấn đề.
Khi đại quân xuất phát tiếp, Mudy để lại năm trăm kỵ sĩ tại thành Holcim, chỉ cần người Holcim biết điều, những kỵ sĩ này sẽ không phát huy tác dụng chân chính của họ.
Sau bữa tối, Hà Ninh trở lại lều, nằm trên thảm lật người, buồn ngủ ngáp vài cái.
Rèm lều được vén lên, ánh trăng rọi vào, xua tan đi một chút bóng tối.
Thành chủ tóc vàng ngồi bên cạnh Hà Ninh, bóng tối không có bất cứ ảnh hưởng nào với hai người, Hà Ninh nằm nghiêng một tay chống đầu, tay còn lại kéo tay áo Mudy, “Sắp tới thành Ariel rồi đúng không?”
“Ừ.” Mudy nắm cổ tay Hà Ninh, ma sát bên trong cổ tay, có thể cảm thụ được nhịp mạch đập hữu lực, “Em muốn làm thế nào?”
“Tôi muốn làm thế nào?” Hà Ninh đặt tay ngang lại, để mặc tay Mudy từ cổ tay đi lên, hơi ngứa, nhưng lại không rút về, “Có phải tôi nói thế nào thì sẽ thế nấy không?”
“Ừ.”
“Vậy…” Hà Ninh xoay tay nắm cánh tay Mudy, kéo hắn về phía mình, “Nếu tôi muốn giết người thì sao? Giết rất nhiều người, giết sạch toàn bộ những người có liên quan với kẻ phản bội!”
Trong lúc nói thế, con ngươi màu đen đã trở nên thâm trầm, bảo thạch trên khuyên tai nhảy nhót ánh lửa nuốt người.
Mudy chống tay hai bên mặt Hà Ninh, tóc rũ xuống, lặng lẽ nhìn y, đôi ngươi màu lam biến thành con ngươi dọc màu vàng trong bóng tối, cúi người hôn lên môi Hà Ninh, “Nếu đây là hy vọng của em, thì sẽ như em mong muốn.”
“… Đùa thôi.” Hà Ninh cười một tiếng, nhéo tai Mudy, nghĩ nghĩ, lại nhéo mũi hắn, cảm xúc rất tốt, dám làm như thế với thành chủ Burang, đại khái chỉ có mình y, “Nếu không thật sự sẽ hứng tội danh ác quỷ chân chính.”
“Lo lắng cái này?” Mudy cắn ngón tay Hà Ninh, “Ta sẽ xử lý.”
“Không phải lo lắng.” Hà Ninh ôm cổ Mudy, lật người, trực tiếp đè trên thân hắn, “Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tôi làm người đại khái trời sinh đã sợ phiền phức.”
Nói xong, tựa hồ không muốn khiến Mudy lại phản đối gì, cúi đầu ngậm lấy môi hắn.
Cảm nhận được hơi thở nóng bức giữa môi, nhắm hai mắt lại, cũng che đi nóng nảy và bất cam trong đôi mắt đen.
Y là Hà Ninh, cho dù linh hồn tương đồng, y cũng không phải là đại vu đã chết trong âm mưu bốn trăm năm trước. Y sẽ khiến tội nhân chân chính chịu trừng phạt, cũng phải nghĩ cách khống chế sự điên cuồng luôn nổi lên trong linh hồn.
Lời vừa rồi quả thật xuất phát từ tâm nguyện, mấy chữ ‘đùa thôi’ mới là trái lòng.
Chân mày nhăn chặt, khi chân chính mặt đối mặt với kẻ phản bội, có còn khống chế được sát ý và cuồng loạn trong nội tâm không, Hà Ninh không dám khẳng định, thở dài một tiếng, chỉ có thể cố sức.
Khi liên quân phía đông đi tới thành Ariel, man tộc phía tây tập kết lực lượng ngay biên cảnh. Với tộc Canyon đi đầu, man tộc xoa đấm xoa quyền, mục tiêu tiến công là nhắm vào thành Burang và thành Battier.
Kony đứng trên lưng ma mút, bím tóc màu đen quấn trên vai, một tay cằm chặt trường mâu, nhìn sang phía đông, trong đôi mắt màu hổ phách nổi lên chiến ý và cuồng nhiệt.
Nội loạn phía đông là cơ hội tốt nhất! Còn về hiệp ước với thành Ariel, căn bản không được Kony đặt trong lòng. Hắn muốn, hắn sẽ làm, chính là khiến man tộc đứng trên đỉnh cao tại đại lục Aram.
Đại vu mắt đen tóc đen, có thể triệu hoán mưa gió mang tới phì nhiêu mới là chính thống, thần điện Ortiramhs xây dựng trên lời nói dối và những kẻ đi theo đều phải chết!
“Gào!”
Tiếng gào như thú vang vọng đồng hoang, cuộc chiến cuối cùng của man tộc phía tây và mục dân phía đông, đã kéo màn.
Chương 60: Trận Chiến Cuối Cùng 2
Ngoài thành Burang, tiếng kèn hiệu tiến công của man tộc hòa cùng tiếng thú gầm, vang vọng đất trời.
Trên thành, các kỵ sĩ vũ trang toàn bộ nghiêm trận chờ đợi, Talkin tướng quân rút trường đao ra, tay phải giơ cao, chém mạnh xuống, dây cung kéo căng, mũi tên bắn ra như mưa, nhắm vào man tộc trên đồi cát.
Mũi tên vút qua bầu trời, để lại từng tia sáng chói mắt, máu tươi tung tóe, bãi cỏ ngoài thành bị máu man tộc nhuộm đỏ.
Sự tiến công của man tộc không ngừng nghỉ, giống như từng con sói sa mạc ngửi được mùi máu tanh, bất luận là di thể con mồi hay là đồng loại tử vong, đều chỉ khiến chúng càng thêm điên cuồng.
Các tế tự của man tộc rạch cổ tay, trượng mây trong tay bị máu nhuộm đỏ, mười mấy nô lệ bị ấn xuống đất, máu tươi thuận theo cổ chảy xuống, các tế tự ngâm tế văn từ viễn cổ lưu lại, đồ đằng quái dị cực lớn, tượng trưng cho bộ tộc hình thành trên mặt nghiêng của đồi cát, uốn khúc như có sinh mạng, kêu gào vô thanh.
“Thần linh!”
Các tế tự vây quanh đồ đằng, giơ cao trượng mây, dậm mạnh hai chân, trong cát vàng tung bay có một gương mặt khác, dữ tợn, uốn éo, như ma quỷ của địa ngục.
“Canyon!”
Tế tự Canyon dừng lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, dùng tư thế thành kính nhất phủ phục xuống đất, tế tự khác cũng nối tiếp quỳ xuống, bọn họ đang cầu xin thắng lợi, dùng máu của mình, cũng dùng máu của nô lệ, cầu nguyện thắng lợi với thần linh.
Các nô lệ liên tiếp ngã xuống, không chết, nhưng không khác gì chết.
Dưới đồi cát, chiến sĩ man tộc giơ cao trường mâu, cơ thịt trên tay nổi cồm cộm, cứng chắc như đá.
Trường mâu màu đen bay lên thành, cắm xuyên ngực và cổ các kỵ sĩ, thần tử vong há to miệng máu tanh, trong tiếng cười điên cuồng, chờ đợi càng nhiều linh hồn của kẻ dũng cảm.
Thương vong của hai bên công thủ đều tăng cao, nhưng bên thủ thành lại chiếm ưu thế.
Tướng quân Talkin phủ quyết kiến nghị xuất thành quyết tử chiến, thành chủ không có mặt, sức mạnh phòng thủ trong thành không đủ để đối kháng với man tộc đông gấp mấy lần.
“Không cho phép xuất thành, đây là mệnh lệnh!”
Các kỵ sĩ thành Burang dũng mãnh thiện chiến nổi danh đại lục phía đông, ai ai cũng khiến kẻ địch nghe danh sợ hãi. Hiện tại lại chỉ có thể bị vây khốn trên thành, để mặc man tộc kêu gào dưới thành, không thể xuất thành trả đòn, phẫn hận và uất nghẹn hóa thành sức mạnh càng lớn, mưa tiễn phóng từ trên thành không ngừng lấy đi tính mạng man tộc.
“Gào!”
Tiếng hú của tộc trưởng man tộc vang lên trong lúc tiến công, ba con ma mút lao ra từ sau lưng chiến sĩ man tộc.
Tiếng bước chân ầm ầm, mặt đất cũng rung chuyển, chiến sĩ man tộc dùng trường mâu nện xuống đất, miệng không ngừng gào thét. “Ma mút!”
Trong tiếng rống kéo dài, tất cả người Burang đều căng chặt thần kinh.
“Chú ý!” Talkin tướng quân khàn giọng, “Man tộc muốn phá thành!”
Cảnh tượng từng diễn ra bên ngoài thành Battier lại tái hiện ở Burang.
Mưa tên trên thành không thể ngăn cản bước chân ma mút, Kony tay cầm trường mâu, đứng thẳng trên lưng ma mút, gào lên như dã thú, ma mút tăng nhanh tốc độ, giống như một ngọn núi lớn, húc mạnh vào tường thành.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ba tiếng vang lớn, đá vụn và cát bụi trong dự liệu vẫn không xuất hiện, tường thành cao to vẫn sừng sững không dao động.
Kony ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn thủ quân trên thành, “Tiếp tục!”
Ma mút lùi lại, lần này, địa hành thú do chiến sĩ man tộc điều khiển cũng tiến lên, các tế tự kêu lên kỳ quái, các kỵ sĩ trên thành toàn bộ vuốt mồ hôi, cho dù là Talkin tướng quân cũng sắc mặt ngưng trọng.
Không ngờ, khi ma mút và địa hành thú lại húc vào tường thành, muốn phá đổ tường thành, từng điểm sáng chi chít đột nhiên lóe lên trên tường thành, tụ thành một đồ án màu vàng, nhìn kỹ, đó là từng điểm vu văn thật lớn nối dính lại, vu văn dùng máu của đại vu và đế vương khắc lên tường thành cổ xưa!
Trong ánh vàng, âm thanh du dương xa xôi vang lên trong đầu mọi người, cầm cố và trói buột khắc trong sâu thẳm tâm hồn của man tộc, tựa hồ sau khi yên tĩnh mấy trăm năm lại muốn phá khỏi lồng giam.
Thần phục, quỳ trước đại vu, để rửa sạch tội nghiệt trong huyết thống.
Kony che trán, đồ đằng đau đớn như lửa đốt, cơ thịt trên mặt đều run rẩy. Những tộc trưởng man tộc khác cũng đau đớn la hét, một vài chiến sĩ man tộc thậm chí quỳ một gối xuống.
Chịu ảnh hưởng nặng nhất lại là những tế tự đang ở xa nhất, bọn họ đã run rẩy ngã bẹp xuống đất, miệng không ngừng gọi: “Đại vu, đại vu!”
Thủ quân trên thành kinh ngạc nhìn tất cả, nhìn những man tộc đột nhiên lại bị một sức mạnh nào đó trói buộc, nhìn những cự thú nóng nảy không thôi, gần như không chịu khống chế, rốt cuộc đã có chuyện gì?
Là vì ánh vàng trên tường thành.
Thành Burang lịch sử lâu đời, từ thời đại đế quốc đã tồn tại, huyết mạch trực hệ của đế vương có rất nhiều bí mật, bí mật khiến người ta bái phục và sợ hãi.
“Huyết mạch đế vương, người thần dụ…”
Vẻ mặt Talkin tướng quân vẫn ngưng trọng, giơ tay ngăn cản kỵ sĩ muốn nhắm cung vào Kony.
“Tướng quân?”
Kỵ sĩ không hiểu, Talkin tướng quân chỉ lắc đầu, tình huống hiện tại không có bất cứ ai có thể giải thích, kim quang bao lấy man tộc dưới thành, không biết sẽ duy trì bao lâu, hắn không muốn giữa đường sinh ra bất cứ biến số nào.
Musha cũng đã lên thành, tay cầm trường đao, man tộc là chiến sĩ trời sinh, nam nhân đại mạc cũng chưa bao giờ thiếu dũng khí đối chiến với kẻ địch.
“Tướng quân, chuyện gì vậy?”
“Không rõ.” Talkin nhìn xuống thành, kim quang trên tường thành không những không có dấu hiệu yếu đi, ngược lại càng lúc càng mạnh, hồ nước trong ốc đảo ngoài thành tựa hồ đều phát sáng, “Đưa tin tức cho thành chủ rồi hả?”
“Ừ.” Musha bước tới hai bước, một tay chống lên tường thành, “Nhưng mà, hiện tại thành chủ chắc đã tới thành Ariel rồi.”
Hàm ý là, đội quân của Mudy không thể nào lập tức trở về, đối kháng với những man tộc này chỉ có thể dựa vào sức mạnh hiện có trong thành. Musha siết chặt nắm tay, cho dù man tộc nhân lúc thành Burang trống rỗng tiến công, thần thắng lợi cũng chưa chắc sẽ đứng về phía bọn họ!
Trong ánh vàng, địa hành thú bắt đầu phát cuồng, như phát điên tấn công những chiến sĩ man tộc điều khiển chúng. Ma mút không ngừng hất vòi, quạt lỗ tai, căn bản không bận tâm mệnh lệnh của Kony tự mình lùi lại, cho tới khi lùi ra khỏi mép kim quang, cảm xúc mới hơi dịu lại.
Trên thành không còn mũi tên bay ra, nhưng tiếng kêu thảm thiết dưới thành thì không dừng lại.
Một con địa hành thú cắn hai chân chiến sĩ man tộc, con khác chạy tới tranh, cắn vai man tộc, rốt cuộc xé nát hắn ra.
Máu tươi tung tóe, trong không trung có chim ăn thịt thối luẩn quẩn, giết chóc thì không có chút dấu hiệu dừng lại.
Đã quen nhìn sống chết, quen giết chóc trong đồng hoang phía tây, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn vô cùng khiếp người.
“Tộc trưởng!” Tế tự Canyon lớn tiếng gào lên trên đồi cát, “Lùi về! Rời khỏi đây!”
Còn chưa nói xong, máu tươi đã phọt khỏi miệng, những tế tự khác thì thân thể gục càng thấp, để mặc tế tự Canyon ngã xuống, không ai đỡ lấy.
Không cam lòng, phẫn nộ… đủ cảm xúc giao vào nhau, trong ngực Kony như có một con mãnh thú đang gào thét.
“Tộc trưởng!”
Tế tự Canyon giãy dụa đứng lên, những man tộc khác đã mất đi chiến ý, Kony siết chặt trường mâu, không thể không hạ lệnh tạm thời lùi khỏi chiến trường.
Musha và Talkin trên thành vẫn căng chặt thần kinh, vì bọn họ biết, man tộc sẽ không chịu để yên, chiến tranh chỉ vừa mới bắt đầu.
Bị man tộc tấn công không chỉ có thành Burang, còn có thành Battier.
Từng có kinh nghiệm bị man tộc tấn công, người Battier biểu hiện khả quan hơn một chút, cho dù Sekurus không ở trong thành, trên tường thành cũng không có vu văn như thành Burang, nhưng man tộc bên ngoài thành Battier cũng không chiếm được lợi thế gì.
Ngoài thành để lại hơn trăm thi thể, lúc mặt trời lặn, chiến sĩ man tộc không thể không lùi về.
Kony không ở đây, thủ lĩnh man tộc phụng mệnh tiến công thành Battier đau ruột cào phế vì các chiến sĩ đã tổn thất, ngày mai nếu không thể công phá thành Battier, thì đi hay là ở còn phải suy nghĩ lại.
Có tiền lệ Sói Trắng và Honsu diệt tộc trước kia, một khi phản bội hiệp ước với Kony, cho dù có bảo tồn lực lượng trở về đồng hoang phía tây, chờ đợi họ cũng không phải là kết cục tốt đẹp gì.
Các tộc trưởng đều do dự, chìm vào tiến thoái lưỡng nan.
Ngoài thành Ariel, đội quân đông nghìn nghịt giống như lợi đao bổ ngang đại mạc, kiếm phong trực chỉ thành Ariel.
Mudy nhảy xuống lưng thằn lằn đen, trên cánh tay là diều hâu lông vũ đen mắt nâu, diều hâu mang tới tin tức man tộc xâm phạm biên cảnh.
“Cuối cùng nhịn hết nổi rồi?”
Mudy giao diều hâu cho đội trưởng kỵ sĩ, phái người mời Sekurus và các thành chủ khác tới, vài người ngồi vây quanh đống lửa, truyền đọc mảnh da dê lấy từ chân diều hâu.
Hà Ninh ngồi cách không xa, dựa lên người thằn lằn xanh, dùng móng tay rạch thịt sống, đút từng miếng cho diều hâu đang bay phành phạch trước mặt mình, bên cạnh là đội trưởng kỵ sĩ vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
Hết cách, cho dù miếng thịt trong tay hắn càng hợp khẩu vị hơn, nhưng diều hâu vẫn bay tới bên người Hà Ninh, duỗi cổ há miệng, giống như chim non đòi đồ ăn.
Đối với con này, thằn lằn xanh hào phóng giả vờ không thấy, nhưng chị em long ưng thì không tốt bụng như thế, bất thình lình lao tới mổ con kia một cái, nhưng diều hâu lại càng mổ càng dũng, dũng cảm tới mức Hà Ninh phải thầm so sánh, diều hâu và vẹt xanh, con nào mới là kẻ ngốc to gan chân chính?
“Man tộc động thủ rồi?”
Hà Ninh đút diều hâu no rồi, lau lau tay, thực tế y rất muốn liếm, mùi máu thường xuyên khiến y mê mẩn, đặc biệt là khi cách thành Ariel càng lúc càng gần, cảm xúc nóng nảy như sắp mất khống chế, không muốn phát điên, thì chỉ có thể dựa vào ý chí chống đỡ.
Xem ra, không đích thân giết chết vu nữ đó, chuyện này căn bản không cách nào kết thúc.
“Phải.”
Kỵ sĩ cung kính trả lời vấn đề của Hà Ninh, thấy Hà Ninh không có ý định hỏi tiếp, liền mang diều hâu đi. Diều hâu là ngốc lớn gan, nhưng hắn không phải, không thấy lông vũ trên cổ hai con long ưng đó đều dựng lên hết rồi sao? Bị long ưng mổ một cái, mạng sống kỵ sĩ của hắn sẽ kết thúc luôn.
“Cuối cùng…”
Hà Ninh thở dài một tiếng, sớm dự liệu được man tộc sẽ nhân cháy nhà hôi của, không nghĩ lại thật sự chọn lúc này. Nghĩ tới Kony và tế tự già của Canyon, trong mắt không khỏi có thêm chút phức tạp.
Cái này giống như một lần luân hồi, tất cả những gì bị chôn vùi dưới cát vàng bốn trăm năm nay, đang bị một cánh tay vô hình lật lại, khởi động, tái diễn.
Cười khổ một tiếng, nên nói là tàn khốc hay quan hệ nhân quả?
Hà Ninh không rõ, dùng đầu húc thằn lằn xanh một cái, thằn lằn xanh không hiểu quay đầu lại, miệng còn ngậm một cái chân dê.
“Anh bạn, lượng thức ăn của mày sao cứ thấy tăng lên vậy?”
“…”
“Bỏ đi, ăn thì ăn đi, dù sao tao nuôi nổi.”
Hà Ninh phất tay, biểu hiện vô cùng hào phóng, thằn lằn xanh cảm thấy mình rất oan uổng, cái tên luôn luôn đánh nó rõ ràng còn ăn nhiều hơn!
Tới tối, thành chủ Mariga và thành chủ Amala trước sau kéo tới, nhìn thấy bộ dáng họ, thời gian này chắc không tốt đẹp gì. Tuy cửa thành đóng chặt, trong thành không xuất hiện ‘bệnh nhân’ mới, nhưng y giả trong thành đã thử rất nhiều loại thảo dược nhưng vẫn không có hiệu quả, người trúng độc trước đó chỉ có con đường chết.
“Đừng uống nước trong ốc đảo gần đây.”
Chủ thành Amala sắc mặt âm trầm, nhìn về hướng thành Ariel, trong mắt tràn đầy phẫn hận. Chủ thành Mariga cũng giống vậy, thủ đoạn của vu nữ không cao minh, kết hợp với đủ tình huống trước và sau khi đóng cửa thành, phân tích tỉ mỉ, không khó đoán ra rốt cuộc ‘dịch bệnh’ bùng phát từ đâu.
Hà Ninh ngồi bên cạnh Mudy, nghe chủ thành Amala và chủ thành Mariga nói, không khỏi nhíu mày, kéo tay áo Mudy, kề vào tai hắn thấp giọng nói vài câu, Mudy lắc đầu, Hà Ninh kiên trì.
“Thử xem sao, cũng không thể bỏ mặc không lo.”
“Ta không đồng ý.” Con mắt lam của Mudy khóa chặt Hà Ninh, một tay giữ vai Hà Ninh, giọng nói trầm thấp mà đè nén, “ Bốn trăm năm trước… cũng là như vậy!”
“Không giống.” Hà Ninh lắc đầu, “Tôi sẽ không miễn cưỡng bản thân, chỉ là thử thôi, hơn nữa phương pháp có thể giải độc không chỉ tôi mới có.”
Trong lúc nói, Hà Ninh cong môi lên, trong nụ cười mang theo ý vị nói không rõ.
Từ bi? Hình như không phải.
Ác độc? Cũng chưa tới.
Tóm lại, nợ máu phải trả bằng máu, đại vu bốn trăm năm trước chết trong âm mưu, người của cả tòa Vu thành đều bồi táng, kẻ đầu sỏ cũng nên nếm thử một chút cảm giác bị lấy máu khoét tim sống là tư vị gì.
Hành động của Hà Ninh và Mudy dẫn lên sự chú ý của những người khác, đối diện với đôi mắt màu đen đó, Mudy vẫn bại trận.
“Tôi nghĩ, tôi có biện pháp giúp đỡ.”
Hà Ninh không nhắc tới cứu người, chỉ nói giúp đỡ, rồi đứng dậy đi mất trong ánh mắt nghi hoặc của các thành chủ, một lúc sau, lấy về hai cái bình lớn bằng ngón cái.
“Thử xem, đổ vào nước cho người bệnh uống, chắc sẽ có hiệu quả.”
Phần lớn trong bình chỉ là nước, chỉ có hai giọt máu của Hà Ninh, hiện ra màu hồng nhàn nhạt, Miya còn ném vào đó hai nhúm bột phấn hương thảo, người bình thường sẽ không nếm ra được vị máu tanh.
Chủ thành Amala và chủ thành Mariga liên tục cảm tạ, lập tức về thành, trừ cứu chữa người trúng độc, còn phải dùng tốc độ nhanh nhất để tập hợp quân đội, bấm bụng nén giận thời gian dài, bọn họ chịu đủ rồi!
Thành Ariel, thần điện Ortiramhs, nên trả giá rồi!
Vào đêm, Hà Ninh ngồi trong lều, cười ha ha nhìn Mudy, hai ngón tay so nhau, “Chỉ có hai giọt máu, thật đó!”
Mudy không nói gì.
“Tôi biết anh lo lắng cho tôi, nhưng chuyện nên làm thì vẫn phải làm, không thể thấy chết không cứu đúng không?”
Mudy vẫn không nói gì.
Hà Ninh bế tắc, muốn gãi đầu, tay đưa được một nửa lại buông xuống, “Nói thật, chút máu tôi cho bọn họ căn bản không có cách nào cứu mạng, chỉ có thể kéo dài tốc độ phát độc thôi.”
Nói cách khác, muốn cứu mạng tất cả mọi người, thì phải đánh hạ thành Ariel, bắt người hạ độc.
Đương nhiên, nếu như nghĩ không thông cũng có thể dùng đao nhắm vào Hà Ninh, nhưng có Mudy ở đây, chỉ kẻ muốn chết lắm mới làm như thế.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hồng phải hái lúc đã mềm.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian